Mỗi năm, trong đám tạp dịch đều sẽ xảy ra chuyện này. Thấy vẻ mặt đờ đẫn của đám tạp dịch, Tiêu Lãng cũng không muốn hỏi nữa. Hắn ta nói với mấy tên đệ tử bên cạnh: "Chư vị sư đệ, các ngươi đi tìm người đi, mang theo Hắc Ngục Chân Ấn. Chỉ cần ra ngoài phạm vi thì có thể cảm ứng được. Chúng không chạy thoát được đâu!"
"Vâng, thưa sư huynh!" Đệ tử Hắc Ngục Tông bên cạnh hắn ta đồng thanh trả lời, sau đó tự chọn một phương hướng rời đi.
Sau khi đám đệ tử rời đi, Tiêu Lãng xua tay cho đám tạp dịch lui xuống, đồng thời xoay người rời đi.
Thực ra hắn ta không hề lo lắng sẽ có tạp dịch chạy thoát. Chung quy dãy núi Đế Lăng rộng lớn biết bao, không mang theo đủ thức ăn thì tạp dịch có thể chạy được bao xa chứ? Huống hồ còn có Hắc Ngục Chân Ấn bảo đảm, với lực lượng của phàm nhân thì không thể nào thoát khỏi sự khống chế của Hắc Ngục Tông được.
Lúc này, Hắc Hổ trà trộn trong đám tạp dịch, cũng bày ra vẻ mặt đờ đẫn.