Đóng cửa lại, Hắc Hổ lấy một nắm thảo dược từ dưới gầm giường ra, nghiền nát chúng rồi cẩn thận đắp lên vết thương trên lưng.
Vết thương vốn đau rát lập tức được thay thế bằng cảm giác mát dịu.
Sống ở đây thì đương nhiên cần một vài thứ tự vệ. Thảo dược chính là một trong số đó.
Có điều, thảo dược này lại không phải là linh thảo. Bởi vì đệ tử của Hắc Ngục Tông sẽ không cho tạp dịch như họ dùng thứ tốt đó. Ngay cả đệ tử Hắc Ngục Tông muốn có được thảo dược thì cũng vô cùng khó khăn. Linh thảo được trồng trong mấy miếng linh điền trong thôn hầu như đều thuộc sở hữu của trưởng lão Hắc Ngục Tông.
Chờ đến khi cảm giác đau rát trên vết thương hoàn toàn biến mất, Hắc Hổ mới lấy thảo dược dính máu xuống, ném nó vào hộp gỗ dưới gầm thường.