Lưu Tam Thất vừa cười gượng, vừa lấy từ trong hòm thuốc ra quà tặng. Đó chính là mấy gốc linh dược trăm năm, đủ để làm nguyên liệu chính của một vài đan phương cấp hai.
Hòm thuốc của hắn nhìn như cũ nát, trên thực tế chắc là pháp khí trữ vật nào đó.
- Ồ? Hóa ra sau này chúng ta chính là hàng xóm à? Bây giờ tình hình không ổn, vẫn mong sau này chiếu cố nhau nhiều...
Phương Tịch nói khách sáo vài câu trước, sau đó hỏi thăm:
- Ta nghe đồn... đại thọ của Bạch Phong Chân Nhân sắp tới, sắp sửa tọa hóa, không biết chuyện này là thật hay giả vậy?