Cũng may Phương Tịch có pháp lực hùng hồn, căn cơ vững chắc, trước đó lại có món pháp khí bảo vệ tinh thần, vẫn chưa hoàn toàn rơi vào trong các loại ý nghĩ xằng bậy.
Vào lúc hắn chuẩn bị ra tay, trong thiên địa bỗng nhiên tối sầm lại!
Chú văn tế tự cổ xưa kia lại vang lên ở bên tai.
Phương Tịch dường như nhìn thấy một mầm cây nhỏ bình thường đang mọc rễ, nẩy mầm, trưởng thành ở trong núi rừng... Mãi đến khi gặp phải tia máu thịt đầu tiên...
Tầm mắt nhất thời thay đổi, lại dường như đi tới Man Hoang cổ xưa, có một đám người mặc da thú đang dùng máu hiến tế một gốc cây khoác da người nào đó...