Một thanh âm ôn nhu vang lên.
Thần thức của Phương Tịch quét qua, liền thấy bà lão vốn ở bên ngoài quét lá rơi, chẳng biết lúc nào đi vào chính đường.
Nàng nhẹ nhàng rút đi vẻ rách rưới, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, xán lạn như ánh bình minh, mặc một bộ huyền y màu vàng sậm, khí chất cao quý đoan trang, hầu như làm người không dám nhìn thẳng.
- Minh phu nhân?!
Phương Tịch nhìn bà lão biến thành quý phu nhân, lẩm bẩm một tiếng.