Nhưng quân lệnh như núi, quân pháp nghiêm ngặt, tự mình mộ binh, chẳng lẽ muốn thử chữ "chết" viết như thế nào?
- Bây giờ chỉ có thể mau chóng viết công văn, lại hối lộ thượng cấp, trước tiên tranh thủ thời gian luyện binh, sau đó mộ binh, tìm lính, mới có thể chiến một trận...
Đạo Đình không có khái niệm văn quý võ tiện, chú ý là lên ngựa có thể đánh trận, xuống ngựa có thể an dân, văn võ trong lúc đó lẫn nhau điều nhiệm là chuyện thường.
Từ khi Cam Ngọc thi đỗ Cử Nhân, học tập mấy quyển binh thư, bây giờ tuy không thể nói mạch lạc rõ ràng, nhưng cũng có chút manh mối.
Đúng lúc này, một tên lính liên lạc phi ngựa đến, trên tay còn cầm một cây lệnh tiễn: