Nếu như qua Thiên Đình, đối mặt với thiên điều còn nghiêm ngặt hơn đạo luật, vậy cho dù là Phương Tịch bây giờ cũng không có lòng tin lớn thế nào...
- Cũng may, ở hạ giới vẫn còn đủ dùng...
Phương Tịch ăn xong quả đào lại nhẹ nhàng vung tay lên, trước mặt hiện ra mấy vật.
Đầu tiên là một hạt châu màu đen, nó nặng như núi, ánh sáng u ám kèm theo khí tức khó hiểu, mơ hồ có cảm giác không hợp với thiên địa nơi đây.
Ngoài ra, còn có một mũi tên bị rỉ sét ăn mòn, một miếng vải rách, hình như đến từ lá cờ nào đó, cùng với một mảnh đúc bằng sắt đen nặng nề...