Hắn có suy nghĩ như vậy, tất nhiên càng chịu khó chạy tới chỗ của Phương tiên sinh hơn.
Đồng thời, hắn nhận ân tình của Phương tiên sinh như vậy, không thể không báo đáp.
Nhưng trong túi của Cam Ngọc túng quẫn, cũng may mấy ngày gần đây nghe nói tiên sinh muốn ăn canh rắn.
Cam Ngọc bỗng nhiên nhớ ra trên Ngưu Đầu Sơn cách đó không xa hình như có rắn thường xuất hiện. Bởi vậy hắn thường tới đây đốn củi, tiện thể bắt rắn béo đi hiếu kính tiên sinh.
Thế nhưng rắn trong núi dễ bắt đều bị đám trẻ trong thôn bắt hết, chẳng còn thấy con nào. Đã mấy ngày nay, hắn không thu hoạch được gì.