Lúc này, Phương Tịch và Bạch Ngọc Sinh đứng sóng vai ở ngoài chợ đêm.
- Đạo hữu hình như đang chờ đợi điều gì...
Bạch Ngọc Sinh tò mò hỏi thăm.
- Không... Ta chỉ không muốn sinh nhiều chuyện mà thôi, chúng ta đi thôi.
Phương Tịch xoay người, trong tay khẽ lần phật châu, lộ vẻ trách trời thương người.