Lại thấy Phương Tịch dựa vào Yêu Ma Thụ, trong tay một có một chiếc hồ lô, tư thái thanh thản, đang rót rượu vào trong miệng, mới thoáng buông lỏng, quỳ rạp xuống đất.
- Ngươi là ngời có tam, Kim Đan pháp chỉ năm đó của bản tọa ở trên người ngươi?
Phương Tịch lại uống một hớp Thanh Trúc Tửu, thuận miệng hỏi.
Nguyễn Triển Quân không dám nhiều lời, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên Đào Mộc Phù.
Phương Tịch tiếp nhận, cũng không nhìn kỹ, tiện tay một tia sáng màu xanh lấp lóe, Đào Mộc Phù đã hóa thành bột phấn mảnh vụn đầy trời...