Sắc mặt Lục Thánh vẫn bình tĩnh, đôi mắt hắn tựa như đầm cổ vạn năm không thay đổi.
Lục Thánh một tay cầm thương, dáng người thẳng tắp, mơ hồ cùng trường thương trong tay dung hợp lại, giữa cả hai người như có sự ràng buộc.
“Cẩn thận nhé Vu lão sư.”
Vu Hải Ba nở nụ cười, không nói gì.
Vu Hải Ba tuy rằng không phải là tông sư, nhưng hắn đã nghiên cứu thương đạo mấy chục năm, một thân thương đạo của hắn sớm đã đạt đến ý cảnh, coi như tông sư nhìn thấy thì cũng muốn khen hắn vài câu.